[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 173: Xuất phát


Ta ở trong phòng dưỡng 'Thương' hơn hai mươi ngày, không gặp người ngoài. Ngay cả Tô Hiểu cùng Đường Dịch cũng không cho đi vào.

Tô Hiểu thì không cần phải nói, cho dù là Đường Dịch, ta cũng không muốn hắn biết quá nhiều bí mật liên quan tới ta. Ta dính dáng đến quá nhiều người cùng chuyện, Đường Dịch có mục tiêu của mình, ít quan tâm thì tốt hơn.

Trở về từ trong cung, mỗi ngày ta chỉ phiền não làm sạch tóc thế nào, dùng thuốc nhuộm ra sao. Đương nhiên ta sẽ không ngốc đến mức dùng tiền của mình đi tiện nghi lão Hoàng thành nam. Vốn đến chỗ của hắn cũng không phải là chuyện thoải mái. Ngoại trừ thuốc nhuộm tóc, hắn còn bán sơn móng tay son phấn, đều là mặt hàng cao cấp nhất. Đại cô nương, tiểu tức phụ trong thành đến tìm hắn nhiều vô số kể, muốn đại nam nhân như ta lăn lộn trong đó, không phải mất mặt chết sao. Còn giá tiền, một bình sáu mươi lượng, không bằng ngươi đi cướp! ! Nhưng mà ta có người trong cung!

Lão Đới quản kho thuốc, dược liệu dùng không dứt. Mỗi đêm ta đều chạy vào cung bảo hắn đưa chút dược liệu, cầm về tự mình làm.

Không phải ta khoa trương, từ nhỏ ta đã đau đầu vì tóc trắng, cho nên tìm đủ loại phương pháp để nhuộm đen. Trước khi gặp lão Hoàng thành nam, thuốc nhuộm tóc ta tự chế là tốt nhất.

Theo nhiều năm nghiên cứu của ta, thuốc nhuộm tóc tốt nhất đều dùng thủ ô, tán mạt hoa, hạch đào, đậu đen, lá cây xanh, hỗn hợp mỡ dê. Quá trình cũng không phức tạp. Nhưng có một loại hoa kỳ dị gọi là hắc thiện hoa, nếu có thể thêm vào một hai giọt nhựa hoa này, tóc sẽ càng đen nhánh sáng bóng , ta thấy mà yêu. . . Tóm lại trong cửa hàng của lão Hoàng có một gốc, cho nên thuốc nhuộm tóc của hắn ta làm thế nào cũng không sánh nổi.

Chỉ là thuốc nhuộm tóc ta tự chế cũng đủ dùng hơn hai tháng. Chỉ cần mỗi bảy ngày một lần nhuộm đen tóc trắng mới dài là đại công cáo thành.

Hôm nay, ta buồn bực ngán ngẩm trong phòng, nhưng không muốn trở lại làm việc tiện nghi triều đình, đang gác chân trên giường, uống rượu đọc kỳ « Hắc Bạch Giám » mới nhất

Hai kỳ Hắc Bạch Giám liên tiếp hầu như đều tự thuật án Tranh vương tạo phản, trên sách xưng là 'Sự kiện Trừng Không quân'.

'Sự kiện Trừng Không quân' có một kết thúc, trong khoảng thời gian này triều đình vẫn luôn xử lý sự vụ liên quan. Muốn cho chuyện này một phần cuối. Cho nên trong tháng này, tam ti nha môn bắt người khắp kinh thành, nhìn thấy người nào khả nghi là bắt về tra hỏi, ta nghĩ cao thủ Sát Liên khôn khéo như thế, sẽ không dám trốn ở chỗ này. Bọn Giả Vân Phong đi theo người Sát Liên, mặc dù không có gì hay, chẳng qua ma công hắn tán hết, khẳng định không lâu sau sẽ bị Sát Liên từ bỏ. Đến lúc đó chỉ mong hắn có thể nghĩ thông suốt. Về phần tranh cãi lớn nhất, không gì hơn được truy cứu trách nhiệm.

Cũng chính là xử trí sau cùng với Tranh vương.

Chư công triều đình mỗi người nói một kiểu, có nói hấp có nói thịt kho tàu có nói lột da nướng trên lửa, có thể nói là vô cùng náo nhiệt, không quản cha ruột hắn Hoàng lão gia ngồi trên long ỷ như bị chuột rút.

Cuối cùng, nghe nói là tể tướng Lý Tư đại nhân nhịn không được nhắc nhở hoàng thượng một câu, hoàng thượng hô to đổi chủ đề mới thoát được một kiếp. Hắc, ngạo kiều Tranh, save your ass. . .

Sau đó, chủ đề chuyển tới luận công hành thưởng cho sự kiện lần này.

Trên trăm cấm quân mất mạng đều có tiền trợ cấp phát xuống, ta đọc đến đây thì ngơ ngẩn, trong lòng có chút rầu rĩ, im lặng không nói. Qua một hồi lâu mới xem tiếp.

Nói đến khen thưởng, tất cả mọi người lập được công lao đều có thưởng. Lần này, biểu hiện của chư công triều đình tại Phi Ngư bình rất tốt, thể hiện ra được khí khái văn nhân, cho nên đều có khen thưởng. Chỉ là nhân số quá nhiều không dễ tính toán, cho nên chỉ là thương lượng thưởng ai, thưởng thế nào cũng phải thương nghị bảy ngày.

Nhưng ta rất không hiểu, còn chưa có kết quả luận công hành thưởng, mà Long Tại Thiên lập công lớn đã bị giáng tam đẳng, chẳng những cả triều văn võ, ngay cả ta cũng không hiểu ra sao. Cảm thán hoàng thượng bị kích thích do ái tử tạo phản, bi thương quá độ mà làm ra đánh giá sai lầm.

Chỉ là gần đây dân gian đang lưu truyền một khúc hát liên quan tới sự kiện lần này, kêu là dìm nước bảy quân gì đó, có thời gian ta nhất định phải đi nghe một chút.

Đang đọc hay, ngoài cửa vang lên một tiếng Duang, cửa phòng của ta bị người ta dùng chân đạp ra.

Ta trừng mắt lạnh, tức đến nổ phổi: "Nương hi thất! Ta nói bao nhiêu lần rồi, dùng tay đừng có dùng chân, dùng tay đừng có dùng chân! Các ngươi không có tai à! Tay chân nhẹ chút! Đạp cửa phòng Minh gia gia, ngươi có mấy cái mặt để ta đánh!" Lão đại có thể phân cho ta một gian độc lập không! Lão tử làm bộ khoái cũng chỉ có phúc lợi như thế, đạp hỏng ngươi sửa cho ta a! !

Nhưng vừa thấy người đến, ta đột nhiên cứng họng, chỉ thấy một đại mỹ nữ minh diễm chiếu nhân, eo nhỏ cự nhũ đi tới, không phải Thẩm Y Nhân lão đại thì còn ai?

Thẩm lão đại cười như không cười quan sát ta: "Làm sao? Vừa nãy còn nói rất nhiều mà? Mẹ ngươi hi cái gì?"

"Ta, mẹ ta yêu quý* ta. . . Lão đại, sao hôm nay lại mặc như vậy?"

*: hi hãn

Thẩm lão đại mặc trang phục màu xanh lá mạ, cởi nút áo trước ngực, mở ra một khe thật sâu, phát một đại phúc lợi cho ta. Trên lưng khoác một chiếc áo khoác màu sáng uy phong lẫm lẫm, bên hông bội kiếm, dáng vẻ sắp đi xa.

"Ta nhận ngự lệnh, phải đem một nhóm đồ tặng cho các thủ lĩnh của Bạch vương thất quan, phải đi một đoạn thời gian. Sẽ lập tức xuất hành, trước khi đi ta đặc biệt tới thăm ngươi một lát, thương thế của ngươi. . . ."

"Không thể nào!" Ta nhảy ra khỏi giường, hai ba bước chạy tới. Phát hiện bây giờ mình phải trong trạng thái 'Suy yếu' mới đúng, lập tức hai chân mềm nhũn ngồi trên một cái ghế.

". . ." Lão đại lặng lẽ nhìn chằm chằm ta một hồi, sau đó thản nhiên nói: "Hôm nay ngươi bắt đầu trở lại làm việc cho ta."

". . . . Úc."

Nhưng ta vẫn không thể bình phục tâm tình kinh ngạc, không nhịn được nói: "Nhưng lão đại, sắp đến tết rồi. Lúc này ngươi còn đi xa nhà? Hoàng thượng cũng quá không thương ngươi."

"Đừng nói càn!" Thẩm lão đại nghiêm mặt nói: "Đây là hoàng thượng coi trọng Lục Phiến môn chúng ta."

Ta phàn nàn nói: "Nhưng lúc Lục Phiến môn qua một năm ngươi sẽ không tại, thật không có ý tứ."

Thẩm lão đại nhún vai nói: "Cũng là bởi vì qua tết, ta mới phụng mệnh đưa tâm ý của hoàng thượng đến lãnh địa Bạch Vương thất quan. Trăm năm qua Bạch Vương thất quan bảo vệ xung quanh kinh thành, mỗi khi hoàng thất có việc đều là bọn hắn đến giải nguy nan. Đưa lễ vật chúc mừng năm mới cho bọn hắn, đây là cấp bậc lễ nghĩa, hoàng thượng coi trọng chúng ta mới để cho ta đi."

"Cho dù là như thế. . . Nếu không ta đi cùng ngươi?"

"Ngươi đừng làm rộn."

Thẩm lão đại khom người xuống, đôi tròn trịa trước ngực hạ xuống, dường như quần áo nàng mặc vốn bó như thế, dưới tư thế này, có thể nhìn thấy đường cong quyến rũ từ quần áo đơn bạc. Khi Thẩm lão đại xoay người tới trước mặt ta, cơ quang long lanh óng ánh trước ngực dao động làm ta nói không nên lời.

Ta không thể nhìn! Lão đại sẽ phát hiện! Ta không thể nhìn! Lão đại sẽ phát hiện a a! Thần Nghiễn Hồ Kiểm Thuật a! ! Nhưng ta không khống chế nổi mắt chó của ta a! Mắt chó của ta! Mắt chó của ta! !

Ta thấy ý cười xấu xa trong mắt Thẩm lão đại, nàng còn tận lực đến gần, mùi thơm cơ thể như hoa lan cũng theo đó bay vào xoang mũi.

Ta liều mạng lui về phía sau, không biết nên làm gì, phía sau đã là thành ghế, ta giãy giụa nói: "Lão, lão đại! Đừng dụ hoặc ta à!"

Chỉ cảm thấy hơi thở như lan bên lỗ mũi, lời nói của Thẩm lão đại nhẹ nhàng bay vào trong tai.

"Ma quỷ, cho ngươi phúc lợi rồi. Thích nhìn không."

Ta như thiên lôi oanh đỉnh! Con ngươi suýt chút nữa trợn rớt ra.

"Nhìn nhìn nhìn ! Ta đoán đúng màu sắc thì gấp đôi thời gian a!"

"Cái đầu ngươi!" Thẩm lão đại trợn ta một cái yêu kiều, tằng hắng một tiếng nói: "Ngươi thụ thương không nhiều không ít cũng là do ta, ta mới để ngươi nghỉ ngơi lâu như vậy. Nhưng ngươi cũng không thể quá lười biếng, bây giờ thương thế của ngươi đã tốt. Kinh nghiệm giang hồ của ngươi phong phú, khoảng thời gian này ta không tại, ngươi phải giúp ta trông coi Lục Phiến môn, biết không?"

Con ngươi của ta nháy cũng không nháy: "Không phải còn tổng đốc sao?"

"Tốt! Ngươi đúng là được đà lấn tới, nhìn đủ chưa! !"

Thẩm Y Nhân che làn da tuyết nộn yêu kiều trước ngực, nhăn gương mặt xinh đẹp: "Hắn phải đi cùng ta."

Ta thất vọng thu hồi ánh mắt, trong lòng mất mát khó hiểu. . . Thời gian phúc lợi kết thúc thật nhanh.

Thẩm lão đại thấy ta phiền muộn, muốn nói lại thôi: "Ngươi, ngươi. . . Không vui a?"

Biểu tình của lão đại có chút vi diệu, ta sờ đầu một cái: "Trái lại là không."

Lần này, vẻ mặt Thẩm lão đại lại thoáng có chút mất mát.

Nhưng Thẩm lão đại cùng Điểu huynh đều phải đi ra ngoài a?

"Cứ như vậy. . ."

Chẳng phải ta lớn nhất nha môn! !

Trong lòng ta khẽ động.

Hai người bọn họ đều không tại, lần này đồ tốt trong khố phòng còn không bị ta ăn!

Ta nghe nói, tháng trước vừa chế xong một đám dăm bông Kim Hoa, xốp giòn hương nồng, màu thịt tiên diễm, lúc ấy ta đã cảm thấy chúng ta có duyên phận. A nha. . . Các bảo bối, chống cự là phí công, các ngươi quả nhiên vẫn trốn không thoát ngũ chỉ sơn của ta a.

"Lão đại, ngươi yên tâm, ta nhất định trông tốt nhà chờ ngươi trở về."

Thẩm lão đại không nói nhìn ta: ". . . Bẩn chết! Mau lau nước trên miệng ngươi!"

A? Ta chảy nước miếng? Mải chú ý dăm bông không để ý.

Thẩm lão đại nhìn ta chằm chằm, đột nhiên thở dài: "Đoán chừng ngươi lại lo ăn cái gì đó. Thật không làm gì được ngươi. Còn có một việc, cực kỳ trọng yếu. Ngươi cẩn thận nghe kỹ. Hoàng thượng biết ta gắng sức bồi dưỡng ba người các ngươi, đáp ứng gặp mặt các ngươi một lần."

Thẩm lão đại chân thành nói: "Đây là đại sự quan hệ đến tương lai Lục Phiến môn, không được khinh thường lãnh đạm chút nào. Ngươi được coi trọng. Trước mặt hoàng thượng tuyệt không thể mất cấp bậc lễ nghĩa. Ngươi cùng Yên Lăng ta không lo lắng, ngươi cần phải chú ý Hiểu Hàn, đứa bé kia ngốc nghếch, dễ dàng gây chuyện."

"Ta đã biết."

"Mau đi đi, ta phải lên đường. . . Làm sao?"

"Không sao."

Ta nhắm mắt lại nhẹ nhàng ôm Thẩm Y Nhân vào lòng, Thẩm Y Nhân trợn mắt hạnh lên, đang muốn giận dữ đẩy ta ra, lại phát giác ta ôm rất chặt.

Lúc này ta tiến vào thần thông chi cảnh, thầm vận huyền công, trong lúc Thẩm Y Nhân không chú ý, độ một luồng chân khí vào người nàng. Nội công Thẩm Y Nhân tu luyện là thập nhị chính kinh, vị trí ta độ vào là kỳ kinh bát mạch.

Thẩm lão đại chịu không nổi, vẫn đẩy ta ra: "Minh Phi Chân! Ngươi muốn chết!"

"Coi như là phần thưởng vì ta khỏi hẳn trở lại làm việc, không được sao?"

Thẩm lão đại trợn mắt nhìn ta một lát, không nói chuyện với ta. Ta thì cười hì hì cũng không nói gì.

Truyền chân khí vào người Thẩm lão đại, đây là biện pháp bảo hiểm. Có thể cứu mạng nàng vào thời khắc mấu chốt.

Ta cũng không muốn thời điểm ta không ở bên, lão đại chết yểu ở đầu đường, phải biết với cá tính đánh nhau không biết sợ của nàng, đây là rất có khả năng. Chủ nhân Bạch Vương thất quan toàn là nhân vật hung ác ăn người không nhả xương.

Bạch Vương thất quan là một đại trợ lực của triều đình không sai. Nhưng mấy năm gần đây hoàng thượng muốn toàn bộ võ lâm nghỉ ngơi lấy lại sức, gắng sức bồi dưỡng cao thủ bản thân triều đình, Bạch Vương thất quan dần dần bị lạnh nhạt. Khó đảm bảo sẽ không làm khó dễ Thẩm Y Nhân. Ngay cả hoàng thượng cũng biết phải gọi Tống Âu có xuất thân Bạch Vương thất quan đi cùng nàng, có thể thấy được chút hung hiểm.

Hơn nữa, cho dù người Bạch Vương thất quan không có lòng này, cũng không có nghĩa người trong triều đình không có.

Lão đại thở phì phò đang muốn đẩy cửa rời đi, ta đột nhiên nói: "Giang hồ hung hiểm, triều đình càng hung hiểm. Lục Phiến môn bộc lộ tài năng, lão đại nhất định phải làm việc chu đáo chặt chẽ, dọc đường xe phân người ngồi, ngày nghỉ đêm đi, mới thoả đáng."

"Dường như ngươi đi rất nhiều đường giang hồ."

Thẩm lão đại quay đầu lại liếc nhìn ta một cái, khuôn mặt nhăn nhó vẫn không nhịn được bật cười. Vươn tay ra vỗ vỗ đầu ta, nhưng bởi vì chênh lệch chiều cao nên phải nhón chân lên, nhìn rất dễ thương.

Nàng vỗ ta hai cái, cười nói: "Được rồi, ta biết ngươi quan tâm ta, ta xin tâm lĩnh." Nói xong lại nói: "Hiểu Hàn với Yên Lăng đã đi trước một bước. Ngươi cũng đừng đến muộn, quá thời gian cửa hoàng thành sẽ đóng, đừng để lỡ đại sự."

"Này." Ta khoát khoát tay, "Sao ta lại đến trễ?"